Diễn Đàn Vân Đồn

.

  • Style 1
  • Style 2
  • Style 3
  • Style 4
  • Style 5
  • Style 6
  • Style 7
  • Style 8
  • Style 9
  • Style 10
  • Style 11
  • Style 12

  • Tùy chọn
    Vui lòng nhập 1 link ảnh làm nền

    Đồng ÝThoát

    Share|

    Biển!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    Go down 

    vanies
    Smod

    vanies

    Post Post : 287
    Tuổi Tuổi : 32
    Đến từLong Thành_Đồng Nai

      

    Character sheet
    pet pet:
      Biển!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Empty

    Thời gian viết bàiSun Oct 30, 2011 7:22 pm
    » Status:

    Biển

    Mưa rồi bạn nhỉ…! Sao cứ mỗi lần viết blog trời bên ngoài lại mưa nhỉ… Hì hì lần này tôi sẽ về với biển, tôi sẽ đưa mình hòa cùng với biển.




    Tôi sinh ra tại Vũng Tàu, 1 nơi rất đẹp vì có núi và có biển, và chính vì thế con người tôi dù đi nơi nào xa xăm cũng nghĩ về biển. Từ lúc sinh ra tôi chưa có khái niệm biển là gì…? Theo bố mẹ tôi chỉ thấy đó là 1 màu xanh dương có thể chuyển động và người ta gọi đó là biển. Khi tôi 3 tuổi tôi lên thành phố Biên Hòa sinh sống. Nơi đây không có biển, cuộc sống tấp nập và khói bụi đầy bởi đây là thành phố của sự năng động, và các nhà máy xí nghiệp. Chính vì thế tôi lại càng khao khát biển nhiều hơn… Không biết tự lẽ gì mà cứ mỗi hè khi trở về thăm biển tôi lại có cãm giác như được sống lại, được vui trở lại, và cãm thấy cuộc sống thật là ý nghĩa và yêu đời biết bao. Bờ biển dài dài mãi với những hạt cát lung linh, óng ánh, và tạt vào đấy là từng con sóng trắng xóa. Sóng biển đó, sóng biển mạnh mẽ, nhưng có lúc hiền hòa, lúc tức giận sóng vỗ ầm ầm, lúc mượt mà tha thướt như 1 cô gái. Biển chỉ khoát lên mình 1 màu xanh thôi mà sao diệu kỳ thế. Ai ra biển dù có nổi niềm gì cũng qua hết, dù có khó khăn gì cũng có thể miễn cười…

    Hè này lại đến, tôi giờ sắp là sinh viên năm 4, sắp đối mặt với bao nhiêu khó khăn thử thách trước mặt rồi, và mùa hè này tôi đã tham gia chiến dịch “Tiếp sức mùa thi”, vì thế tôi không biết mình có thời gian thăm biển không, hồi trước những lúc rãnh và được nghĩ khi nhớ biển tôi thường chạy về Vũng tàu ngắm biển, biển thật đẹp, và bao giờ cũng thế… Hình như mọi tâm trạng tôi đều gửi vào biển, người ta nói kẻ lãng tử là người mà coi bốn bể là nhà, và nơi nào cũng có thể đi qua, trái tim người con gái nào cũng có thể trinh phục. Tôi cũng là lãng tử mà tôi đã phải dừng lại ở biển, đã phải dừng chân lại ở trái tim 1 người con gái, đã phải đứng chết lặng vì người đó…! Vô lý quá nhỉ…! Nhưng cái gì cũng có điều khác biệt và sinh ra thì con người đâu ai giống ai. Tôi nhìn biển và sâu thẳm trong biển là hình bóng người tôi yêu, tôi ước có thể cùng em tay trong tay ra ngắm biển, cùng em ngắm hoàng hôn hay thậm chí ngồi chờ bình minh, ôi thật đẹp và thật tuyệt nếu ai được thấy biển lúc này, biển hiện lên thật kỳ diệu, đủ màu sắc, và giống như em bên ngoài thật đơn giản nhưng bên trong đầy vẽ huyền bí mà cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được hết về em… Hì hì…. Tôi cười với những dòng suy nghĩ đó… Tôi có comment cho 1 người bạn gái, vì trên blog bạn đó ghi muốn ra biển và ra biển là để chết… Cái chết và sự sống, nó không có khái niệm và không hề có sự phân chia ranh giới, có thể hôm nay bạn sống cười nói, và bất chợt hôm sau bạn đã chết rồi… Chẳng ai có đủ can đảm để dám chắc mình sẽ sống lâu và không bao giờ chết… Vì thế nếu còn đang sống thì hãy sống sao cho mai mốt chết đi có thể thanh thản, và đừng để vướng vào quá nhiều hối hận… Tôi ngồi trên thành đê chắn sóng nhìn về phía xa xăm, không biết tôi nhìn gì và không biết đâu là nơi mà tầm mắt tôi gửi gắm… Tôi chỉ biết 1 điều là phía trước tôi là muôn trùng biển khơi, và 1 màu xanh ngắt của nước biển, màu xanh của hy vọng của niềm tin vào tương lai, màu mà chiếc áo tôi sắp mặc cho chiến dịch “Tiếp sức mùa thi”, tuy đã nhiều năm đi chiến dịch rồi nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần sắp đến chiến dịch lòng tôi lại lâng lâng cãm giác xúc động và kỷ niệm những ngày chiến dịch cũ lại trở về. Màu áo xanh Đoàn viên tung bay trên khắp con đường Biên Hòa, ở những người thanh niên này là những lý tưởng đẹp, và tươi sáng, họ đi không phải vì quyền lợi, họ đi là họ muốn cống hiếng, cống hiếng công sức mình cho xã hội, họ làm việc hăng say và không hề quan tâm đến quyền lợi, những ngày tiếp sức là những ngày phải nói là rất vất vã và cực nhọc, nhưng ở trên môi họ luôn có nụ cười, nụ cười tươi sáng như sóng biển khi đập vào đá, thật là tinh khiết và thuần túy mà không ở đâu và không có cái gì mua được, nụ cười đó là vô giá, và chỉ khi nào người ta thật sự hạnh phúc thì mới có được… Ái dà… Năm nay tôi làm đội trưởng của cả 1 băng nhóm quậy phá rồi, đội của tôi có 11 người mà đến 7 nữ chỉ có mỗi 4 anh men thôi, kiểu này chắc mệt à…! Nhưng không sao, tôi thấy ở mỗi ánh mắt thành viên trong đội dù là trai hay gái thì họ sẽ vẫn sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ, để có thể giúp cho các bạn thí sinh yên tâm mà đi thi. Mà nói đến mới nhớ…! Ngày đầu tiên tôi bắt đầu tham gia chiến dịch “Tiếp sức mùa thi”, tôi rất bở ngỡ, nhờ các anh chị trong đội mà tôi dần quen, cả ngày chúng tôi trực trên trường, ngồi ngoài đường hít khói bụi mà chúng tôi có ểu oải hay chán chường gì đâu, ai cũng cười nói rôm rã, các bạn thí sinh đến chúng tôi nhiệt tình chào hỏi, và chở các bạn đến phòng trọ để thượng lượng giá cả và thuê phòng, có nhiều lúc đến chổ đó mà không ưng chúng tôi lại chở đến nơi khác, khi nào mà thí sinh đó có chổ yên tâm để ở thì chúng tôi mới yên tâm, lúc đó những tấm áo cũng chúng tôi cũng ướt đẫm mồ hôi… À thú vị điều này là áo Đoàn chỉ có 1 cái nên mỗi tối về trước khi ngủ là lại giặt thật sạch, rồi phơi quạt cả đêm mai ủi cho nó 1 phát là khô ráo rồi lại thơm thơ đi trực. Khoát chiếc áo Đòan vào người mà như mang cả niềm tự hào và vinh quang… Không biết vì sao tôi lại thích mặc chiếc áo này, những lúc vác đồ cực nhọc lên từng nấc cầu thang của ký túc xá trường Cao đẳng mỹ thuật rất mệt mõi vì những bậc cầu thang làm dài hơn bình thường bắt buộc sãi bước dài nên và hành lý thì nặng nên khi đến nơi thì thở hổn hễnh, người nhà thí sinh và thí sinh nhìn mình và cứ cãm ơn hoài…! Hix hix… xúc động lém, mệt mấy mà thấy người ta cãm ơn mình vậy là hết mệt… Nhớ nhất là vào đợt tiếp sức năm 2008 tại Ngô Quyền, khi mà kết thúc đợt chiến dịch, các bạn thi xong và ra về, có 1 bác gái đã nắm chặt tay tôi khi tôi đang đứng dọn đường cho các bạn thí sinh đi về, bác xiết chặt tay tôi, bác nói cãm ơn tôi trong nước mắt, lúc đó cãm giác trong tôi sao ấy, tôi cũng muốn khóc lắm nhưng không hiểu sao tôi không thể, tôi nói: “dạ không có gì đâu bác ạ…!”, bác nói: “cãm ơn các cháu nhiều, nhà bác nghèo, từ dưới quê ra chân ước chân ráo không biết gì may mà được các cháu tận tình hướng dẫn và còn tìm chổ ở chu đáo cho nữa, thật sự bác rất cãm ơn… Bác không có gì cho các cháu cả”, tôi nói: “Dạ tụi cháu làm tình nguyện mà bác, miễn là tạo điều kiện cho các em thi tốt là chúng cháu vui rồi, bác không cần đền đáp gì cho chúng cháu đâu”, “Cãm ơn các cháu” Bác xiếc tay tôi chặt hơn và nói. Rồi con bác cũng ra cám ơn tôi. Tôi xúc động lắm, nhớ lắm, từ lúc đó tôi mới biết, mới cãm ra được là hạnh phúc thật sự rất gần gủi, không phải có nhiều tiền, có nhiều vàng, và không phải những nơi cao sang, hay huy hoàng mới có hạnh phúc, mà chỉ đơn thuần, hạnh phúc là lúc bạn đang có mặt trên đời, bạn làm được điều gì tốt đẹp và được cãm ơn chân thành, hay thậm chí không có lời cãm ơn thì hạnh phúc vẫn xuất hiện vì điều bạn vừa làm, và hạnh phúc không mất đi, nó luôn ở quanh bạn. Đang lâng lâng trong dòng cãm xúc kỷ niệm, bỗng bài nhạc “Yêu đời” vang lên từ quán café gần biển, tôi dứt ra khỏi dòng cãm xúc, hít một hơi dài… Chà chà, không khí biển thật là dễ chịu làm sao… Đi nào tiến đến ước mơ nào…!

    Bài viết được trích trong blog: http://vn.myblog.yahoo.com/kevotinh@rocketmail.com  Biển!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Span>n%20song
    Trang 1 trong tổng số 1 trang

    Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết



    Auto Login
    Chat VĐS [Off] - Online [?] Away [?]
    Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất