EM KHÓC ANH
Liệt sĩ Phạm Văn Kiền. Hi sinh 2/9/1969. Quảng Nam.
Biên cương cát bụi đã ngừng
Hương trầm tỏa khói khóc mừng thương anh
Ba mươi năm cỏ xanh là áo
Rừng là nhà chắn bão che xương
Cả đời anh ở chiến trường
Anh đã ở lại bên đường Quảng Nam
Chí làm trai không cam mất nước
Máu anh hùng đã được tô son
Chị dâu còn trẻ chưa con
Xin đi bước nưa đặng còn "nở sinh"
Thế là hết nghĩa tình sâu nặng
Anh không còn chị chẳng ở đây
Qua thu rồi đến đông này
Thời gian thấm thoắt tháng ngày cứ trôi
Những ước nguyện bao người cùng nói
Đưa anh về hương khói tại quê
Vì chiến tranh ta phải phân li
Âm dương cách biệt bên kia tiểu sành
Đời đã thế, thôi đành phải thế
Cả gia đình nghi lễ đón anh
Một nén hương trọn nghĩa tình
Thương anh vất vả một mình gian nan
Chiếc ba lô em mang hài cốt
Tìm thấy anh ngót một nghìn cây
Mang anh nay đã về đây
Hẹn anh hãy nhớ ngày này hàng năm
Sống thì em hỏi em thăm
Chết thì em giỗ mỗi năm một ngày
Anh đi nhẹ bước đường mây
Kể sao cho hết lòng này nhớ thương
Mùa thu em tiễn dặm đường
Nhà bia tưởng niệm khói hương lưu truyền.
(Phạm Văn Điều).