Hôm nay anh dẫn cô ấy đi cùng tới mời em dự lễ cưới. Em đánh cái nhìn
thăm dò một lượt từ đầu đến chân với vợ chưa cưới của anh. Rồi có gì đó
như ngạc nhiên quá đỗi trong mắt em. Anh đủ tinh tế để nhận ra điều đó.
Anh càng đủ dũng cảm để nhận ra sự thoáng buồn trên gương mặt cô ấy.
Cô ấy biết chúng mình là mối tình đầu của nhau. Cô ấy tôn trọng điều đó.
Và nó cũng là lí do khiến anh yêu và tôn trọng cô ấy. Suốt buổi nói
chuyện giữa 3 người, em không ngừng đả động tới những kỉ niệm. Em còn
“khéo léo” nhắc cô ấy về những thói quen, sở thích ăn uống của anh với
lí do giúp cô ấy hiểu anh hơn. Em đang cố chứng tỏ rằng em hiểu anh đến
từng chân tơ kẽ tóc, rằng em là người con gái đã từng chia sẻ với anh,
rằng mình từng yêu nhau, rằng cô ấy là người đến sau.
Đâu cần em phải làm thế, cô ấy luôn biết vị trí của mình. Anh có cảm
giác em như một con nhím bị tổn thương, xù lông lên phòng vệ. Kì lạ là ở
chỗ, ngày đó, chính em là người quyết định ra đi. Vậy mà giờ đây em có
gì đó như hậm hực.
Sau những lời em nói, cô ấy luôn giữ một nụ cười trên môi, mặc dù anh
biết đó là một nụ cười gượng gạo. Cô ấy đủ lịch sự để nói với em những
lời cảm ơn nhẹ nhàng sau mỗi chỉ dẫn “thân tình” của em. Lúc đó anh càng
nhận ra rằng, chính tình yêu lớn lao mà cô ấy dành cho anh khiến cô ấy
có thể giữ thái độ hòa nhã đến thế. Và anh thấy mình thật hạnh phúc khi
yêu và được yêu cô ấy.
Anh thừa nhận, mối tình đầu với em là kí ức, là quá khứ không thể nào
xóa nhòa trong anh. Nhưng tình yêu với cô ấy chính là tương lai và hạnh
phúc của cuộc đời anh. Mà muốn sống tốt thì người ta cần hướng về phía
trước. Anh yêu người con gái ấy không phải để lấp khoảng trống mà em để
lại, càng không phải là vật thế chân. Anh yêu cô ấy vì cô ấy là chính
mình. Với anh, cô ấy không phải là người đến sau mà là người ở lại với
cuộc đời anh.
Có thể em đã không biết rằng, những lời em nói về tính cách, sở thích
hay thói quen của anh chỉ đúng là anh của quá khứ. Cái con người hiện
tại mà vợ chưa cưới của anh yêu hoàn toàn không giống với con người mà
em từng cho là mình hiểu rõ ấy.
Yêu cô ấy, anh không phải đánh mất mình, nhưng anh thay đổi cuộc sống
của mình, vì thế những thói quen, tính cách cũng thay đổi. Nó phù hợp
với cô ấy. Và vì vậy anh biết chắc, anh mà em nhắc tới, hoàn toàn khác
với anh bây giờ - người chồng sắp cưới của cô ấy.
Ra về, anh khẽ khàng hỏi: “Em có chạnh lòng không?”. Cô ấy nói rất nhẹ:
- Không anh ạ, chị ấy là mối tình đầu của anh, nhưng em mới là vợ anh.
Cô ấy nói đúng. Em là mối tình đầu, nhưng cô ấy mới là vợ anh. Và điều đó là điều làm anh hạnh phúc nhất.
Hoài Thu (Dân trí)
Nhớ thanks nha. Nút thanks ở trên đầu bài viết đó....